The Flight of the Birdman: Flappy Bird Creator Dong Nguyen Speaks Out
How did a chain-smoking geek from Hanoi design the viral hit Flappy Bird – and why did he walk away?
Sự “cất cánh” của chàng trai Flappybird: Đông Nguyễn trải lòng
Một chàng trai Hà Nội nghiện thuốc lá đã lập trình nên hit bự Flappy bird như thế nào? Và tại sao anh ta lại quyết định gỡ nó xuống? (Nghe giống Kênh 14 vãi)
By David Kushner
March 11, 2014 12:05 PM ET
Last April, Dong Nguyen, a quiet 28-year-old who lived with his parents in Hanoi, Vietnam, and had a day job programming location devices for taxis, spent a holiday weekend making a mobile game. He wanted it to be simple but challenging, in the spirit of the Nintendo games he grew up playing. The object was to fly a bug-eyed, big-lipped, bloated bird between a series of green vertical pipes. The quicker a player tapped the screen, the higher the bird would flap. He called it Flappy Bird.
Cuối tháng 4 năm 2013, Nguyễn Hà Đông, một chàng trai 28 tuổi sống với bố mẹ tại Hà Nội, Việt Nam và đang làm lập trình viên tự do chuyên viết các chương trình nguồn, một ngày nghỉ lễ nọ (chắc 30/04) đã viết nên một game cho di động. Cậu ta dự định game này phải thật đơn giản nhưng đầy thách thức, theo tinh thần của những game Nitendo mà cậu chơi trong suốt thời thơ ấu. Mục tiêu của game là giữ cho một con chim mắt lồi môi dầy béo núc ních bay qua một dãy những ống xanh thẳng đứng. Người chơi chạm vào màn hình càng nhanh thì con chim càng bay cao. Cậu ta đặt tên cho nó là Flappy Bird (Flappy – [bay] lơ lửng)
The game went live on the iOS App Store on May 24th. Instead of charging for Flappy Bird, Nguyen made it available for free, and hoped to get a few hundred dollars a month from in-game ads.
But with about 25,000 new apps going online every month, Flappy Bird was lost in the mix and seemed like a bust – until, eight months later, something crazy happened. The game went viral. By February, it was topping the charts in more than 100 countries and had been downloaded more than 50 million times. Nguyen was earning an estimated $50,000 a day. Not even Mark Zuckerberg became rich so fast.
Flappy bird được tải lên iOS App Store vào ngày 24/05. Thay vì thu một tí phí tải về, Nguyễn quyết định để game miễn phí và hi vọng sẽ thu được vài trăm đô/tháng từ tiền quảng cáo.
Tuy nhiên, giữa 25000 ứng dụng mới được tải lên mỗi tháng, Flappy bird trở nên lạc lõng giữa dòng đời :v và đã coi như là thất bại – cho tới 8 tháng sau đó, điều kì diệu xảy ra. Lây lan như virus ý. Cho tới tháng 2 năm 2013, trò chơi này đã liên tục đứng đầu bảng xếp hạng của hơn 100 quốc gia với số lượt đao lốt tới hơn 50 triệu lượt. Nguyễn đã kiếm được chừng khoảng 50000 đô/ngày. Ngay cả anh Mark Zuckerberg cũng chả giầu nhanh thế.
Yet as Flappymania peaked, Nguyen remained a mystery. Aside from the occasional tweet, he had little to say about his incredible story. He ducked the press and refused to be photographed. He was called a fraud, a con man and a thief. Bloggers accused him of stealing art from Nintendo. The popular gaming site Kotaku wrote in a widely clicked headline, FLAPPY BIRD IS MAKING $50,000 A DAY OFF RIPPED ART.
On February 9th, at 2:02 a.m. Hanoi time, a message appeared on Nguyen’s Twitter account. “I am sorry ‘Flappy Bird’ users,” it read. “22 hours from now, I will take ‘Flappy Bird’ down. I cannot take this anymore.” The message was retweeted more than 145,000 times by the disbelieving masses. How could someone who hit the online jackpot suddenly pull the plug? But when the clock struck midnight the next evening, the story came to an end. Nguyen, as promised, took Flappy Bird offline. In his wake, he left millions of jilted gamers, and one big question: Who was this dude, and WTF had he done?
Tuy Flappy Bird trở thành hiện tượng nhưng những điều người ta biết về Nguyễn vẫn là một ẩn số. Ngoài mấy cái tweet lẻ tẻ trên twiter thì cậu chia sẻ rất ít về thành công kì diệu của trò chơi. Cậu né tránh báo giới, từ chối chụp ảnh. Cậu đã bị người ta vu là kẻ lừa gạt, kẻ bịp bợm, kẻ ăn cắp. Các bloggers buộc tội cậu ăn cắp thiết kế của Nitendo. Trang Kotaku – trang web về game nổi tiếng – đã viết một bài báo với tiêu đề “FLAPPY BIRD đang kiếm 50000 đô nhờ một thiết kế đi ăn trộm.”
2:02 sáng 9/2 theo giờ Hà Nội, một lời nhắn xuất hiện trên twiter của Nguyễn: “Tôi xin lỗi người dùng Flappy bird, 22 tiếng nữa kể từ giờ, tôi sẽ gỡ Flappy bird xuống. Tôi không thể chịu nổi nữa rồi.” Lời nhắn này đã được retweet tới hơn 145000 lần bởi một đám đông đầy hoài nghi. Một người dường như vừa trúng số trên mạng thế kia ngu gì tự dưng lại đặt dấu chấm hết đột ngột thế? Tuy nhiên ngày hôm sau, đúng lúc đồng hồ điểm nửa đêm, câu chuyện thần thiên kết thúc. Như đã hứa, Nguyễn đã gỡ Flappy Bird xuống. Sáng ngày hôm sau, chàng trai phụ bạc này đã để lại cho người chơi của anh ta một câu hỏi bự: Cái cậu đó là ai vại? Và cậu ta vừa làm cái đéo gì thế?
Two weeks after the demise of Flappy, I’m taxiing past pagodas and motorbikes to the outskirts of Hanoi, a crowded, rundown metropolis filled with street vendors selling pirated goods, to meet with Nguyen, who has agreed to share with Rolling Stone his whole story for the first time. With the international press and local paparazzi searching for him, Nguyen has been in hiding – fleeing his parents’ house to stay at a friend’s apartment, where he now remains. Although dot-com millionaires have become familiar in the U.S., in Vietnam’s fledgling tech community they’re all but unheard of. When the country’s first celebrity geek, a boyish, slight guy in jeans and a gray sweater, walks hesitantly up and introduces himself, he measures his words and thoughts carefully, like placing pixels on a screen. “I was just making something fun to share with other people,” he says with the help of a translator. “I couldn’t predict the success of Flappy Bird.”
Hai tuần sau cái chết của Flappy bird, giờ đây tôi đang ngồi trên tắc xi băng qua những ngôi chùa và dòng xe máy đông đúc tại một vùng ngoại ô Hà Nội, thủ đô của Việt Nam, một thành phố ọp ẹp (thay vì một thủ đô ọp ẹp, nghe nhục nhục) người bán hàng rong ở khắp nơi, hàng lậu bày bán tràn lan, để gặp Nguyễn, cậu đã đồng ý chia sẻ với Rolling Stone, đây là lần đầu tiên toàn bộ câu chuyện được chia sẻ. Báo chí quốc tế và những tay săn ảnh địa phương săn tìm cậu nhiều đến nỗi cậu đã phải trốn khỏi nhà bố mẹ đến tá túc tại căn hộ của một người bạn và ở đó tới bây giờ. Mặc dù triệu phú phần mềm đã trở nên quá đỗi quen thuộc tại Mỹ, Việt Nam với cộng đồng công nghệ non trẻ lại chưa từng nghe đến khái niệm này. Chàng triệu phú đầu tiên theo kiểu này tại Việt Nam, mọt sách, nhìn trẻ con, hơi mảnh khảnh, với quần jean xanh và áo len xám, bước lên rụt rè và giới thiệu bản thân với tôi, cậu suy nghĩ và cân nhắc từ ngữ cẩn thận, như thể đang đặt các ảnh điểm lên màn hình để xây dựng nhân vật vậy. “Tôi chỉ viết thứ gì đó vui vui để chia sẻ với mọi người” – cậu nói, thông qua người phiên dịch – “Tôi đã không thể dự đoán được thành công của Flappy bird”
Growing up in Van Phuc, a village outside Hanoi famous for silk-making, Nguyen (pronounced nwin) never imagined being a world-famous game designer. Though his father owned a hardware store and his mother worked for the government, his family couldn’t afford Game Boys for him or his younger brother. But eventually, they were able to purchase a Nintendo, which, like most electronics in Vietnam, was available only in cloned form. Marveling at the power of controlling a character onscreen, Nguyen spent his free time obsessively playing Super Mario Bros.
Lớn lên tại Vạn Phúc, một ngôi làng ngoại ô Hà Nội, nơi nổi tiếng với nghề lụa. Nguyễn chưa bao giờ có thể tưởng tượng được mình sẽ trở thành lập trình game nổi tiếng thế giới. Mặc dù bố cậu có một cửa hàng phần cứng, mẹ thì làm công chức, nhưng khi còn nhỏ gia đình đã cấm hai anh em cậu chơi Game boys (Ồ Thuân thích cái này lắm). Tuy nhiên cuối cùng hai anh em đã có đủ tiền mua một máy Nitendo, tất nhiên, như hầu hết đồ điện tử ở Việt Nam, họ chỉ mua được hàng nhái thôi. Kinh ngạc trước khả năng điều khiển nhân vật trên màn hình, Nguyễn đã dùng thời gian rảnh chơi Super Mario Bros, chơi đến say mê.
By 16, Nguyen had learned to code his own computer chess game. Three years later, while studying computer science at a university in Hanoi, he placed in the top 20 of a programming competition and got an internship with one of Hanoi’s only game companies at the time, Punch Entertainment, which made cellphone games. Son Bui Truong, Nguyen’s former boss, says the young programmer stood out for his speed, skills and fierce independent streak. “Dong didn’t need a supervisor,” Truong says. “He wasn’t comfortable with it. So we said he did not have to report to anyone.”
Chưa đến 16 tuổi, Nguyễn đã tự học cách lập trình cho một game cờ vua. Ba năm sau, trong khi học đại học, chuyên ngành công nghệ thông tin, tại một trường tại Hà Nội, cậu lọt vào tốp 20 của một cuộc thi lập trình viên và giành được một vị trí thực tập tại công ty về game duy nhất tại Hà Nội lúc đó, công ty Punch Entertainment, chuyên làm game cho di động. Bùi Trường Sơn, sếp cũ của Nguyễn, kể rằng cậu lập trình viên trẻ lúc đó rất nổi bật bởi tốc độ, kỹ năng và sự tự giác đến khốc liệt. “Đông không cần giám sát”, Trường nói (chả hiểu sao tên là Tr, tưởng tên Sơn chớ nhể), “Cậu ấy thấy không thoải mái. Thế nên chúng tôi bảo rằng cậu ấy không phải báo cáo cho ai cả.”
Nguyen soon tired of churning out the company’s sports games. When he later got his hands on an iPhone, he became fascinated by the possibilities of the touch screen. Few games, however, captured the simple power of the Nintendo games of his youth. Angry Birds was too busy, he thought. “I don’t like the graphics,” he says. “It looked too crowded.” Nguyen wanted to make games for people like himself: busy, harried, always on the move. “I pictured how people play,” he says, as he taps his iPhone and reaches his other hand in the air. “One hand holding the train strap.” He’d make a game for them.
Nguyễn nhanh chóng chán cái cách làm việc nhiều mà không chất ở các công ty lập trình game thể thao. Lúc cậu mua được chiếc iPhone đầu tiên cho mình, cậu bắt đầu hết sức hứng thú với công nghệ cảm ứng. Tuy nhiên rất ít ứng dụng game trong này sánh được với những game Nitendo đã gắn với tuổi thơ của cậu, nói về tính hấp dẫn của sự giản đơn. Angry Birds rối rắm quá, cậu nghĩ. “Tôi không thích phần đồ họa”, cậu nói, “nhìn rất bí”. Nguyễn muốn viết một game cho những người giống cậu: bận rộn, mau mải, lúc nào cũng chuyển động. “Tôi hình dung cách mọi người chơi”, cậu nói, gõ vào iPhone của cậu và với tay kia lên trời. “Một tay bận giữ tay cầm trên xe buýt”. Thế là cậu làm một game cho những người như vậy.
As we talk into the night, hordes of agile pedestrians deftly dodge the Hanoi traffic, screens flickering in their hands like fireflies. It’s no wonder the world’s hottest game came from here. “When you play game on a smartphone,” he says, with an ever – present cigarette dangling from his lip, “the simplest way is just tapping.”
Last April, Nguyen was tapping his iPhone at home while the rest of Hanoi was celebrating Reunification Day, the annual holiday marking the end of the Vietnam War. Instead of joining the throngs outside, he spent the weekend in his bedroom at his parents’ house creating a little game for fun, as a poster he’d drawn of Mariogazed down on him.
Chúng tôi nói chuyện đến tận tối, người trên đường phố Hà Nội bắt đầu đông đúc, từng người từng người luồn lách trong dòng giao thông chật chội, đèn pha lập lòe như đom đóm. Không tưởng tượng nổi trò chơi hot nhất thế giới ra đời ở nơi này đây. “Khi anh chơi trò chơi trên smartphone”, Nguyễn nói, nhâm nhi thuốc lá trong suốt cuộc trò chuyện, “cách đơn giản nhất là chỉ chạm chạm vào màn hình cảm ứng.” Cuối tháng 4 năm 2013, Hà Nội đang kỉ niệm 30/04, ngày giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, đánh dấu cho sự kết thúc của chiến tranh Việt Nam, thay vì tụ tập với mọi người, cậu dành cuối tuần của mình viết chơi một game, phỏng theo poster của trò chơi Mario mà cậu vẽ, vốn đã ghi dấu sâu đậm trong cậu.
Nguyen had already made and released a mobile game, Shuriken Block, earlier that month. The object was to stop a cascade of ninja stars from impaling five little men on the screen. This seemed simple enough – the one-word instruction read TAP. Tap the falling star at the right moment, and it would bounce away. But Nguyen understood the mantra of game design that Nolan Bushnell, creator of Pong and founder of Atari, described as “easy to learn and difficult to master.” More recently, indie game makers had taken this to speed-metal extremes with the so-called masocore genre – games that are masochistically hard. Shuriken Block was deceptively ruthless. Even the nimblest player would have trouble lasting a minute before the men were spurting pixelated blood. Nguyen was pleased with the results, but the game languished in the iOS store.
Trước đó, Nguyễn đã từng viết một game khác cho di động, tên là Shuriken Block, vào khoảng đầu tháng 4. Luật chơi là làm sao tránh cho 5 thằng người be bé trên màn hình không bị đâm bởi một bầy ninja sao sa bay từ trên giời xuống. Nghe có vẻ đủ đơn giản để chỉ cần biết chạm (tap) là chơi được. Chạm vào sao băng đúng lúc, nó sẽ biến mất. Tuy nhiên Nguyễn hiểu câu “thần chú” của ngành game mà Nolan Bushnell, tác giả game Pong và người sáng lập Atari, mô tả: dễ hiểu nhưng khó làm bá chủ. Gần đây, cộng đồng làm game độc lập bắt đầu áp dụng nguyên tắc này vào vào loại game yêu cầu thật nhanh, thật mạnh bạo, thường được tạm gọi bằng cái tên masocore genre – dòng game khó đến đau khổ luôn. Shuriken Block đã bị đánh giá là hơi tàn nhẫn. Ngay cả người cứng rắn lanh lợi nhất cũng bị lăn tăn mất một lúc khi thấy máu (tuy là ảnh điểm thôi) phọt ra khỏi thằng người trong game. Nguyễn hài lòng với kêt quả của game, tuy nhiên nó khá lẹt đẹt trong kho ứng dụng của iOS.
- Chú thích tìm được: masocore game is a game that plays with the player’s expectations, the conventions of the genre that the player thinks she knows. (Masocore game là loại game thử thách những kì vọng, những quy tắc mà người chơi tưởng là mình biết, nôm na là tưởng thế, mà không phải thế, thành ra ức chế)
- speed-metal: Dòng rock metal, được mô tả là nhanh và mạnh bạo như vũ bão
For his new game, Nguyen realized a way to go even simpler: Let the player tap anywhere. All he needed was an idea to build it around. The year before, he’d drawn a pixelated bird on his computer that riffed on Nintendo fish, called Cheep Cheeps. He drew green pipes – a homage to Super Mario Bros. – that the bird would have to navigate. He modeled the game on one of the most masocore analog creations ever: paddleball. The toy was a simple design – just a wooden paddle with a string attached to a rubber ball. But players would be lucky to bounce the ball more than a few times in a row.
Với trò chơi mới của mình, Nguyễn ngộ ra rằng nên làm đơn giản hơn nữa: để người chơi chạm vào chỗ nào cũng được. Tất cả những gì cậu ấy cần là một ý tưởng để hoàn thành trò chơi. Năm 2012 cậu đã vẽ một con chim ảnh điểm trên máy tính, làm người ta liên tưởng kì cục tới con cá Cheep Cheeps trong game Nitendo. Cậu vẽ những cái ống xanh – như một sự tưởng nhớ đến Super Mario Bros – và con chim phải bay qua chúng. Cậu xây dựng trò chơi theo hình tượng trò chơi dạng masocore điển hình bậc nhất: trò paddleball. Cái thứ đồ chơi ấy được thiết kế vô cùng đơn giản – chỉ là một cái vợt bóng bàn bằng gỗ với một sợi dây gắn vào, đầu kia là một quả bóng cao su (nhiệm vụ của người chơi là đập bóng càng nhiều càng tốt). Ấy thế mà người chơi phải may mắn lắm thì mới giáng vào quả bóng vài lần trong một lượt được đấy.
Like paddleball, he limited his game to just a couple of elements – the bird and the pipes – and resisted the usual urge to lard the action with new elements as the player progressed. He tuned the physics so that the bird was fighting gravity so strong, even the slightest wrong tap would kill it. Since the deaths would be so frequent, Nguyen wanted to make them entertaining. He tried having the bird explode in a bloody pulp, or bounce back across the ground, before settling on a faceplant. He then sifted through hundreds of sounds before settling on a kung-fu-style thwack to make the bird’s demise even funnier. (The first question he asks me about the game is if it made me laugh.) “The bird is flying along peacefully,” he says with a chuckle, “and all of a sudden you die!”
Before the last flag waved on Reunification Day, Nguyen had gone on Twitter and posted a screen shot of his “new simple game.” Other than a couple of tweets, Nguyen says he put no marketing behind the launch. And, like so many games released into the flood, Flappy Bird flopped. The first mention of the game on Twitter didn’t come until five months later, on November 4th, when someone posted a three-word review. “Fuck Flappy Bird,” it read.
Trying to divine why stuff goes viral is like trying to fly the bird: You end up ass-up on the ground. But “Fuck Flappy Bird” captured the essence of the appeal. The highly addictive Flappy Bird was like a snot-nosed kid paddleballing you in the face. It was begging to be spanked. And you couldn’t resist or stop playing.
Cũng giống trò paddle ball, Nguyễn giới hạn trò chơi của cậu trong một vài yếu tố – con chim và những cái ống – và rất tin rằng động lực để thao tác ngày càng thuần thục là nhân tố luyện tập của người chơi. Cậu điều chỉnh các nhân tố vật lý trong game sao cho con chim thật là nặng, một động tác chạm sai nhẹ nhẹ thôi cũng giết nó được. Bởi con chim có thể chết liên tục nên Nguyễn muốn làm cho game có tính giải trí tí. Cậu thử cho con chim nổ trong một đống cực kì nhão nhoét, hay là bị bật ngược trở lại mặt đấy, trước khi yên vị trong một tư thế ngã chổng ngược lên trời. Sau đó cậu ấy cân nhắc hàng trăm đoạn âm cho game, cuối cùng chọn âm của cú đánh mạnh theo xì tai “công phu”, làm cho con chim chết một cách buồn cười hơn nữa. (Câu hỏi đầu tiên mà cậu ấy hỏi tôi là trò chơi có làm cho tôi cười không). “Con chim đang bay đi rất bình thản”, cậu ấy vừa nói vừa cười thầm, “rồi tình hình là bất thình lình anh mất mạng!”
Trước khi lá cờ kỉ niệm giải phóng cuối cùng phất lên (ý là cuối ngày chăng), Nguyễn đã đăng lên twitter một bức chụp màn hình về cái “new simple game” của cậu ấy. Ngoài một vài câu tweets ra, Nguyễn nói sau khi công bố cậu ấy không hề quảng cáo gì cho trò chơi của mình cả. Và roài, như rất rất nhiều trò chơi khác ra mắt giữa cả một cơn lũ game, Flappy bird đã chìm nghỉm. Mãi 5 tháng sau đó mới có 1 tweet về trò chơi, vào ngày 04/11, một người nào đó đăng vỏn vẹn có 3 từ rì viu: “Đệt mợ Flappy bird”. Mọi suy đoán về sự bom tấn của trò chơi đều giống như cố gắng giữ cho con chim bay vậy: Mọi cố gắng bền bỉ của anh cuối cùng thì cũng đổ đi cả thôi. Tuy nhiên câu “ĐM Flappy bird” lại nói trúng tim vấn đề. Mức độ gây nghiện của trò tưởng như đơn giản Flappy bird giống như một thằng trẻ con hỉ mũi chưa sạch cầm cây vợt bóng bàn vả vào mặt bạn vậy. Chơi Flappy bird ấy à? Bạn thà bị oánh vào đít còn hơn. Ấy thế mà bạn không thể chối bỏ và ngừng chơi được.
By the end of December, players swarmed social media to commiserate, compete and bitch about breaking their phones in frustration. Twitter erupted with Flappy Bird testimonials, eventually hitting more than 16 million messages. One called it “the most annoying game yet I can’t stop,” and another said it was “slowly consuming my life.” As word spread from Reddit to YouTube, playgrounds to office parks, Flappy Bird rose to the Top 10 of the U.S. charts by early January. Finally, with no promotion, no plan, no logic, on January 17th, Flappy Bird hit Number One. A week or two later, it topped the Google Play store, too.
Cuối tháng 12, dân tình đổ bộ lên mạng xã hội để đồng cảm, thi đua với nhau và cằn nhằn cùng nhau về việc họ đang phá hoại điện thoại của chính mình. Twitter ngập ngụa của các thể loại testimonals về Flappy bird, về cuối thống kê được hơn 16 triệu tin nhắn kiểu vậy. Một ai đó gọi nó là “Thứ trò chơi phiền phức nhất nhưng không thể nào ngừng chơi được”, một người khác thì nói “nó đang phá hủy cuộc đời tôi”. Nhận xét lan từ Reddit tới Youtube, từ sân chơi đến khuôn viên khu văn phòng, Flappy bird leo lên nằm trong Top 10 bảng xếp hạng của Mỹ, lúc này là đầu tháng 1/2014. Cuối cùng, không với nỗ lực quảng bá nào, không kế hoạch cao siêu, thâm chí không thể giải thích nổi, vào ngày 17/01, Flappy bird chiếm vị trí sô 1. Một hay hai tuần sau đó, cũng công phá cả kho của Google Play bởi vị trí đầu bảng luôn.
- Testimonals: lời nhận xét/ phản hổi về một ai đó, dùng trong các loại bloge như wordpress, yahoo, …, viết bởi bạn bè trong list của họ
- Reddit: mạng xã hội tin tức, khác với fb là vì nó chia sẻ .. tin tức :v
“Seeing the game on top, I felt amazing,” Nguyen recalls. Like everyone else, he was shocked by its meteoricrise – and the avalanche of money that would be wired into his bank account. Even with Apple and Google’s 30 percent take, Nguyen estimated he was clearing $50,000 a day. Before long, Shuriken Block and a new game he had submitted called Super Ball Juggling joined Flappy Bird in the Top 10. But other than buying a new Mac, and taking his buddies out for rice wine and chicken hot pot, Nguyen wasn’t much for indulging. “I couldn’t be too happy,” he says quietly. “I don’t know why.” Remarkably, he hadn’t yet even bothered to tell his parents, with whom he lived. “My parents don’t understand games,” he explains.
“Trò chơi của mình đứng đầu, tôi thấy thật tuyệt vời,” Nguyễn nhớ lại. Cũng như tất cả mọi người, cậu bị sốc bởi thành công đến quá nhanh – và một cơn mưa tiền đổ vào tài khoản ngân hàng của cậu. Ngay cả khi Apple và Google giữ lại 30% doanh thu thì Nguyễn vẫn ước tính cậu nhận được $50,000 một ngày. Ngay lập tức, Shuriken Block và game mới Super Ball Juggling cũng chui vào top 10 cùng với Flappy bird. Thế mà thay vì mua một Macbook mới coóng, cậu ấy lại đưa bạn bè đi ăn lẩu gà và uống rượu (gạo), Nguyễn không thích nuông chiều mình quá. “Tôi không thể quá vui mừng được,” cậu nói điềm tĩnh. “Tôi không hiểu tại sao”. Đáng chú ý hơn là cậu ấy chẳng thông báo gì cho bố mẹ cả, cậu ấy ở với họ cơ đấy. “Bố mẹ tôi không biết gì về game cả đâu”, cậu giải thích.
As news hit of how much money Nguyen was making, his face appeared in the Vietnamese papers and on TV, which was how his mom and dad first learned their son had made the game. The local paparazzi soonbesieged his parents’ house, and he couldn’t go out unnoticed. While this might seem a small price to pay for such fame and fortune, for Nguyen the attention felt suffocating. “It is something I never want,” he tweeted. “Please give me peace.”
But the hardest thing of all, he says, was something else entirely. He hands me his iPhone so that I can scroll through some messages he’s saved. One is from a woman chastising him for “distracting the children of the world.” Another laments that “13 kids at my school broke their phones because of your game, and they still play it cause it’s addicting like crack.” Nguyen tells me of e-mails from workers who had lost their jobs, a mother who had stopped talking to her kids. “At first I thought they were just joking,” he says, “but I realize they really hurt themselves.” Nguyen – who says he botched tests in high school because he was playing too much Counter-Strike – genuinely took them to heart.
Tin sốt dẻo nhất là số tiền mà Nguyễn kiếm được từ trò chơi cho nên hình ảnh của cậu tràn ngập báo chí trong nước và lên TV, vầng, phải lên TV thì bố mẹ cậu mới biết được con trai họ làm trò chơi này. Các tay săn ảnh địa phương vây bám nhà bố mẹ cậu khiến cậu không thể ra ngoài mà không bị chú ý. Nổi tiếng và giàu có thường phải đánh đổi một chút, nhưng với Nguyễn điều này là quá sức ngột ngạt. “Đó là điều mà tôi không bao giờ mong muốn”, cậu ấy đã tweet như thế. “Làm ơn cho tôi một chút bình yên.”
Nhưng, điều khó khăn hơn cả là, cậu nói, là một thứ hoàn toàn khác cơ. Cậu chuyển cho tôi iPhone của cậu để tôi có thể kéo xuống xem những tin nhắn lưu trong đó. Một tin từ một người đàn bà muốn “trừng phạt” cậu vì “làm xao nhãng trẻ em trên thế giới”. Một lời van nỉ khác: “13 học sinh ở trường tôi đã đập vỡ điện thoại của chúng vì trò chơi của bạn, rồi chúng lại tiếp tục chơi, nó gây nghiện như thuốc phiện vậy”. Nguyễn kể cho tôi về những email từ những nhân viên bị mất việc, một bà mẹ từ mặt con cái. “Đầu tiên tôi nghĩ rằng họ chỉ đùa thôi”, cậu ấy nói, “nhưng rồi tôi nhận ra nó đang làm tổn thương họ thật sự”. Nguyễn – người đã từng thi trượt khi còn học cấp 3 vì chơi Counter – Strike nhiều quá (OMG em mình cũng thích trò này) – thực sự hiểu họ đang cảm thấy ra sao.
By early February, the weight of everything – the scrutiny, the relentless criticism and accusations – felt crushing. He couldn’t sleep, couldn’t focus, didn’t want to go outdoors. His parents, he says, “worried about my well-being.” His tweets became darker and more cryptic. “I can call ‘Flappy Bird’ is a success of mine,” read one. “But it also ruins my simple life. So now I hate it.” He realized there was one thing to do: Pull the game. After tweeting that he was taking it down, 10 million people downloaded it in 22 hours. Then he hit a button, and Flappy Bird disappeared. When I ask him why he did it, he answers with the same conviction that led him to create the game. “I’m master of my own fate,” he says. “Independent thinker.”
Đầu tháng Hai, áp lực của mọi thứ – bị theo dõi từng li, bị chỉ trích gay gắt, bị buộc tội – làm cậu ấy cảm thấy tan nát. Không thể ngủ được, không thể tập trung được, không muốn ra ngoài. Cậu ấy kể bố mẹ “rất lo lắng cho sức khỏe của tôi”. Những dòng tweet trở nên tối tăm và khó hiểu. “Tôi có thể gọi Flappy bird là thành công của bản thân, nhưng nó đang phá hủy cuộc sống đơn giản của tôi, vì thế giờ tôi ghét nó”, một dòng tweet nói vậy. Cậu ấy nhận ra chỉ có 1 việc phải làm: Gỡ trò chơi xuống. Sau khi tweet thông báo là sẽ gỡ, 10 triệu người đã download nó trong vòng 22 giờ. Thế rồi Nguyễn nhấn nút, Flappy bird biến mất. Khi tôi hỏi tại sao lại làm vậy, cậu ấy trả lời rằng cũng cùng niềm tin mà cậu ấy làm nên trò chơi này. “Tôi làm chủ số phận của chính tôi”, Nguyễn nói, “một người suy nghĩ độc lập”.
In the wake of Flappy Bird’s demise, rumors spread. Nguyen had committed suicide. Nintendo was suing him. He’d received death threats. His refusal to speak fueled the speculation even more. To fill the massive hole left by Flappy Bird, imitators rushed to cash in. By the time I visit, the top three free iPhone apps are Flappy rip-offs – Flappy Wings, Splashy Fish, even a game based on Miley Cyrus. As of this writing, a Drake game called Tiny Flying Drizzy is Number One at the App Store, and, according to a study, a new Flappy clone pops upevery 24 minutes. “People can clone the app because of its simplicity,” Nguyen says, “but they will never make another Flappy Bird.” Indeed, for those who crave the real thing, phones with Flappy Bird installed have been listed for thousands on eBay.
Theo gót sự ra đi của Flappy bird, tin đồn cũng lan rộng. Nào là Nguyễn đã tự tử. Nitendo kiện cậu ấy. Cậu ấy bị đe dọa đến tính mạng. Do cậu từ chối lên tiếng nên càng kích động các suy đoán. Để lấp đầy khoảng trống khổng lồ mà Flappy bird để lại, người ta lao vào làm làm game giả ăn theo để tranh thủ kiếm miếng. Tại khoảng thời gian tôi tới Việt Nam, top 3 game ứng đầu kho ứng dụng iPhone miễn phí đều là hàng fake của Flappy bird: Flappy wings, Splashy Fish, cả một game lấy ý tưởng từ (con bé hư hỏng) Miley Cyrus nữa. Kể từ khi tôi viết bài này, một game của Drake tên là Tiny Flying Drizzy đã đứng đầu App store, thêm nữa, theo một nghiên cứu, cứ mỗi 24 phút lại có một game ăn theo Flappy trình làng. “Người ta có thể bắt chước viết trò chơi tương tự vì nó rất đơn giản”, Nguyễn nói, “nhưng họ sẽ không bao giờ làm nên một Flappy bird thứ 2 được”. Quả thực, dánh cho những người khao khát “hàng thật”, điện thoại có cài đặt Flappy bird đã được chào bán trên eBay, giá hàng ngàn Obama.
But the absence has also spawned a reappraisal. Kotaku apologized for its allegations of plagiarism. John Romero, co-creator of the game Doom, says Flappy Bird is “a reaction against prevailing design the way grungewas a reaction to metal.” The godfather of gaming, Bushnell, compares it to his own hit, Pong. “Simple games are more satisfying,” he says.
Mặt khác, sự vắng mặt của Flappy bird cũng đẻ ra một thứ tích cực, là sự nhận định lại quan điểm của Kotaku. Trang này đã có lời xin lỗi vì đã khẳng định Nguyễn làm ra một sản phẩm nhờ ăn cắp ý tưởng. John Romero, đồng sự sáng tạo game Doom (Dota hả 😀 ), nói rằng Flappy bird là “một phản ứng chống lại các thiết kế thịnh hành giống cái cách mà nhạc Grunge chống lại metal vậy”. Ông trùm trong ngành lập trình game, Bushnell, đã so sánh nó với trò chơi bom tấn của họ, Pong. “Game đơn giản luôn dễ gây hài lòng hơn”, ông ta nói
- Grunge: dòng nhạc rock nở rộ tị Mỹ vào những năm 80 của thế kỷ trước, kết hợp giữa tính punk và heavy metal
- Pong: game bóng bàn huyền thoại
As for Nguyen, the millions of people who downloaded Flappy Bird are still generating tens of thousands of dollars for him. He’s finally quit his job and says he’s thinking of buying a Mini Cooper and an apartment. He just got his first passport. For now, though, he’s busy doing what he loves most: making games. Over tea, he shows me the three he’s working on simultaneously: an untitled cowboy-themed shooter, a vertical flying game called Kitty Jetpack and an “action chess game,” as he puts it, called Checkonaut, one of which he’ll release this month. Each sports his now-familiar style: simple play, retro graphics and hardcore difficulty.
Về phần Nguyễn, cả triệu người tải Flappy bird vẫn đang mang lại hàng chục nghìn đô la cho cậu. Cậu ấy đã quyết định bỏ việc và nói rằng đang cân nhắc mua một cái Mini Cooper (mấy xe loại này có giá nhõn tỉ tiền Việt trở lên) và một căn hộ. Cậu ấy mới làm hộ chiếu đầu tiên. Còn bây giờ, cậu ấy vẫn đang bận làm điều cậu ấy say mê: lập trình game. Trong lúc uống trà, cậu ấy cho tôi biết về 3 ý tưởng game cậu ấy đang làm lúc này: một trò bắn nhau lấy bói cảnh miền Tây, chưa đặt tên; một trò bay thẳng đứng (giống trò bắn vịt á) tên là Kitty Jetpack và một game cờ vua “tương tác thực” tên là Checkonaut, một trong số 3 game sẽ được ra mắt trong tháng này. Cả ba game này đều thể hiện phong cách tương tự của cậu ấy: dễ chơi, đồ họa kiểu cũ và lấy độ khó làm nòng cốt.
Since taking Flappy Bird down, he says he’s felt “relief. I can’t go back to my life before, but I’m good now.” As for the future of his flapper, he’s still turning down offers to purchase the game. Nguyen refuses tocompromise his independence. But will Flappy Bird ever fly again? “I’m considering it,” Nguyen says. He’s not working on a new version, but if he ever releases one it will come with a “warning,” he says: “Please take a break.”
Từ khi gỡ Flappy bird xuống, cậu ấy nói mình cảm thấy “nhẹ nhõm. Giờ tôi không thể quay lại làm tôi của trước kia nữa, nhưng tôi thấy tốt”. Về tương lai của con chim Flappy, cậu vẫn bác bỏ đề nghị bán lại trò chơi. Nguyễn tránh làm tổn thương sự độc lập của mình. Nhưng liệu Flappy bird có bay lên nữa không? ‘Tôi đang xem xét chuyện đó”. Nguyễn nói. Cạu ấy không làm thêm phiên bản mới, nhưng nếu có cơ hội đó thì sẽ đi kèm một “cảnh báo”, cậu nói: “Hãy nghỉ ngơi môt chút đi ạ”.
This story is from the March 27th, 2014 issue of Rolling Stone.
[You can think I am showing off, please don’t, I just really want to do this]